Màu da đen
Nó sinh nhầm màu da cay đắng
Màu đen trong xứ trắng như vôi
Tôi thấy mình bồi hồi thắc mắc
Nó cũng người đâu khác gì tôi?
Trải đau thương khó tả thành lời
Cha bỏ đi trốn đời hiện tại
Mẹ không chồng nhưng mãi có em
Tranh miếng ăn nhiều đêm đói lạnh.
Trường nó học cổng nghiêng tường lở
Bao trẻ thơ không nhớ nụ cười
Chưa hết năm bao người vứt sách
Đi bụi đời hút xách tìm vui.
Lắm bạn thân vội vã ra đi
Chết trong thời bình vì súng đạn
Nhiều thằng nằm quên lãng trong tù
Ôm ấp hờn căm thù số kiếp.
Nó thấy tương lai toàn ảo ảnh
Thấy tuổi thơ nặng gánh nợ đời
Thấy ngày xuân bỏ rơi ai biết
Thấy màu da ai tiếc ai thương?
Hỡi trần ai còn đây kiếp trước
Làm sao tu bỏ được da này?
Không! Màu da nào đày nghiệp chướng
Vì cái tôi mới vướng trầm luân.
Xem thêm: